Mùa hạ năm mười bảy tuổi

Thể loại: Đoản, thanh xuân vườn trường, yêu thầm

Tác giả: 张月半

Dịch: Yue

________________

Năm cấp 3 tôi đã biết yêu rồi, cậu ấy là mối tình đầu của tôi.

Cậu ấy học rất giỏi, chỉ có điều tính tình hơi lập dị, không thích nói chuyện, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh, trừ bạn cùng phòng ra thì cậu ấy không còn người bạn nào khác.

Lúc theo đuổi cậu ấy mấy thằng cùng phòng tôi đều khuyên tôi từ bỏ, nói gì đi nữa tính cậu ấy thật sự không có chút thú vị hay tí hoạt bát nào. Nhưng mỗi ngày trên lớp, nhìn thấy cậu ấy ngồi chăm chú nghe giảng, trong lòng tôi lại dâng lên vô vàn cảm xúc, đặc biệt là khi cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn bảng đen, chốc chốc lại cúi xuống ghi bài, khi ấy ngay đến nắng ấm cũng như tan ra.

Nhất cử nhất động của cậu ấy tôi đều không bỏ qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên đôi gò má của cậu, lan cả ra vành tai của cậu cũng toát lên nét đáng yêu lạ thường.

Tôi thường ngẩn người cắn bút ngắm nhìn cậu ấy, thỉnh thoảng cậu ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi sẽ quay lại nhìn, tim tôi đập thình thịch, nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ vô cùng bình tĩnh, tiếp tục thẫn thờ nhìn về phía cậu ấy, như vậy mới khiến cậu ấy nghĩ không phải tôi đang lén nhìn cậu ấy. Mà mỗi lần cậu ấy ngoảnh lại cũng chỉ quét mắt nhìn qua, sau đó lại quay lên tiếp tục nghe giảng chép bài.

Năm tháng ấy chỉ có mình tôi, có ánh mặt trời, có tiếng ve kêu, còn có chiếc quạt trần lờ đờ quay trên đỉnh đầu.

Mỗi lần cậu ấy quay đầu tôi đều sợ cậu ấy phát hiện tôi đang nhìn cậu ấy. Nhưng khi cậu ấy quay đi chỗ khác, tôi lại hy vọng cậu ấy cảm nhận được ánh mắt si mê của mình.

Năm tháng ấy cũng là của riêng mình cậu ấy, có những tiết học, có những giờ luyện đề, còn có chàng trai ngồi phía sau mãi mãi chỉ dám len lén nhìn cậu.

Những ngày tháng thích cậu ấy vẫn như bao ngày bình thường khác, ánh mặt trời vẫn chói mắt, tiếng ve kêu gọi hè khiến người ta bực bội, chiếc quạt trần trong những ngày hè oi bức luẩn quẩn bên tai.

Mỗi giờ nghỉ trưa tôi đều tưởng tượng ra viễn cảnh tỏ tình thành công, tự nghĩ ra hàng loạt những tình huống xảy ra giữa tôi và cậu ấy, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, vậy nên sau mỗi giờ nghỉ trên bàn tôi luôn xuất hiện thêm một bãi nước bọt.

Tôi quyết tâm theo đuổi cậu ấy.

Dù tôi là học tra, dù nhan sắc của tôi chỉ ở mức tầm thường, dù cậu ấy là tảng băng trôi, tôi vẫn tin rằng sớm muộn gì mình cũng làm trái tim cậu ấy tan chảy.

Đó là một năm kì diệu, nhất là mùa hè năm ấy.

Cậu ấy không thích học thể dục, nên cứ đến tiết thể dục sẽ trốn trong lớp học mở radio của giáo viên Tiếng Anh ra nghe nhạc. Không phải là những danh ca, nhưng bao hàm tất cả những ca khúc hot nhất năm ấy, như Thất lý hương (Châu Kiệt Luân), Tình yêu của chúng ta (F.I.R), Hoa đinh hương (Đường Lỗi), Chúng ta là những đứa trẻ (Vương Tranh)…

Còn tôi cũng chỉ học nửa tiết thể dục, được nửa chừng sẽ viện cớ lên lớp, ở cùng cậu ấy trong lớp hai mươi phút. Mỗi lần tôi về lớp cậu ấy cũng chỉ liếc qua tôi một cái rồi lại chăm chú luyện đề. Tôi nghĩ, cậu ấy thật lạnh lùng, cũng nghĩ, cậu ấy thật tàn nhẫn.

Mùa hè cũng là mùa thích hợp để yêu đương.

Tôi lấy hết dũng khí tỏ tình, cậu ấy vô cùng bình tĩnh, hơi ngẩng đầu nói: “Biết rồi.”

Tôi im bặt.

Có lẽ trời sinh cậu ấy đã phản xạ chậm hơn người khác, nên mãi đến chạng vạng, gió luồn qua ô cửa sổ thổi tung mái tóc của cậu ấy, thổi cả những trang vở trên mặt bàn, cậu ấy mới hỏi tôi một câu: “Tại sao?”

“Có cảm giác cậu toát ra loại khí chất đặc biệt hấp dẫn tớ, nhất là trong mùa hạ nóng rực, không nhịn được tưởng tượng ra cảnh thân thiết với cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu đã thấy mát dịu.”

“Vậy đến mùa đông thì sao?” Cậu ấy lại hỏi.

Tôi đáp: “Vậy cậu chỉ cần cười nhiều hơn một chút thôi, vậy cũng đủ làm băng tuyết tan ra rồi.”

Ngày ấy cậu ấy không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt, tựa như cơn gió chiều hoàng hôn, phía chân trời ráng đỏ, trang giấy lạo xạo bay, lúc thì bay lên trời cao, khi lại rơi trên nền đất….

Phản ứng của cậu ấy nằm trong dự đoán của tôi. Nếu cậu ấy đồng ý thì không còn gì để nói, nhưng lại lập lờ nước đôi. Cậu ấy cũng giống như bao người, khiến người ta nhìn mà không thấu.

Quanh năm cậu ấy chỉ có một vẻ mặt lãnh đạm, bất kể là với giáo viên hay là bạn cùng lớp, trong đó có cả tôi. Nhưng cậu ấy rất thích màu đỏ, mùa hè mặc toàn đồ màu đỏ, là màu đỏ thẫm. Mùa đông cũng quàng khăn đỏ thẫm, mũ, áo khoác đều là màu đỏ. Đây cũng là lý do vì sao tôi nói cậu ấy quanh năm lãnh đạm chứ không phải là lạnh lẽo, bởi vì người lạnh lẽo sẽ thường mặc đồ màu trắng, khiến cho người ta có cảm giác chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Nhưng cậu ấy không phải thế, lãnh đạm, mặc đồ đỏ, không rõ là cậu ấy khó gần, hay là dao động trước thanh xuân.

Ngày hôm sau, giờ nghỉ trưa tôi hỏi cậu ấy: “Quan hệ của chúng ta gọi là gì?”

Cậu ấy ôm chồng vở bài tập đi từ văn phòng giáo viên ra, thấy tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt mà đáy mắt không gợn sóng, nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu, sau đó chỉ mỉm cười nói: “Trẻ người nhưng không non dạ?”

Giờ nghỉ trưa đa số học sinh đều ở đây nghỉ ngơi, sân trường rất yên tĩnh, trên sân tập phản chiếu bóng cây của hàng thông ngoài tường rào, mấy con bướm dập dờn quanh bồn hoa, còn nụ cười của cậu ấy trườn vào tận đáy lòng. Đến khi cậu ấy rời đi, bên tai tôi lại rộn lên tiếng ve kêu, ánh nắng chiếu vào mắt gay gắt, mồ hôi trượt từ vầng trán xuống chóp mũi, tôi nương theo bóng lưng cậu ấy lau đi giọt mồ hôi.

Với tôi mà nói, rung động không phải là thanh xuân, mà là những ảo tưởng của mùa hè năm ấy.

Mở mắt ra sau giấc ngủ trưa, chuyện đầu tiên tôi làm là dõi mắt nhìn về chỗ ngồi của cậu ấy, không thấy cậu ấy trong lòng sẽ khó chịu không thôi, dáo dác tìm hình bóng cậu ấy quanh lớp học. Ánh mắt dừng lại nơi bục giảng, cậu ấy trong bộ quần áo màu đỏ thẫm đang trao đổi đề thi với giáo viên. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, không hề lảng tránh nhìn thẳng vào mắt tôi. Mặt tôi đỏ rần, còn cậu ấy vẫn điềm nhiên như cũ. Hết giờ nghỉ trưa, quạt trần trên đỉnh đầu cũng không xua được hết tháng năm nồng nhiệt, tổ trực nhật đi lấy mấy xô nước để trong lớp học. Mùa hè năm ấy, ngoài những tập đề dang dở, còn có bụi phấn tan vào mùi nước.

Phàm là con người ai cũng có mặt tốt mặt xấu, cậu ấy chính là một điển hình. Cậu ấy không thích giao tiếp với người khác, nhưng vẫn cố chấp chỉ thích mặc đồ màu đỏ thẫm, tật xấu gì đây chứ, bên lạnh bên nóng, tôi bị kẹp ở giữa bức bối vô cùng. Nhìn không thấu, nhưng lại bị cậu ấy hấp dẫn, thật giống thế giới lớn bên ngoài một thị trấn nhỏ, tôi muốn hiểu con người cậu ấy.

Tiết tự học buổi tối giáo viên thường sẽ không lên lớp, giao đề cho chúng tôi làm hoặc tìm một cái cớ nào đó để cả lớp có thể giao lưu bàn luận. Nhóm nam chụm lại chơi game, các bạn nữ đa phần đều thảo luận vấn đề chung nào đó, hầu như người nào cũng có nhóm của mình, chỉ có mình cậu ấy cúi đầu lầm lũi làm đề, thỉnh thoảng lại khua tay đuổi muỗi. Hình như mùa hè năm ấy cũng không đẹp như vậy.

Trường tôi là trường nội trú, vị trí địa lý rất lệch, mùa hè ngay cả bà bán kem cũng không buồn ngồi trước cổng trường bày sạp bán. Quanh trường hầu như là bãi đất trống, cũng có mấy nơi là khu trồng cây công nghiệp, nhất là mảnh đất sau trường, nơi ấy trồng đầy lúa mì.

Khi nói đến mối tình đầu, người ta sẽ viết lúa mì thành hoa cải dầu. Nhưng trong mắt tôi, hình ảnh lúa mì mới liên quan đến tôi, đến cậu ấy từng ly từng tí.

Mùa hè năm ấy nóng bức đến bực bội, nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu ấy lại thấy sảng khoái mát lạnh.

Một hôm sau khi ăn trưa, cậu ấy ôm một xấp báo phát cho cả lớp. Ăn xong ai nếu đều mệt mỏi, phần lớn đều gối đầu lên tay ghé xuống mặt bàn tranh thủ ngủ trưa. Tôi ghé xuống bàn, nhắm mắt lại, đếm từng tiếng bước chân của cậu ấy đang đi về hướng này. Tiếng bước chân của cậu ấy rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi không nghe ra.

Tôi chầm chậm mở mắt, đối diện với đôi mắt của cậu, mặt tôi lại nóng ran, mà cậu ấy cũng mỉm cười. Tôi cứ nghĩ cậu ấy chỉ cười thôi. Cậu ấy đặt báo lên mặt bàn, sau đó khom lưng, nói: “Đi theo tớ.”

Tôi bồn chồn lo lắng đi theo. Cậu ấy dẫn tôi đến sân tập, tôi không hiểu chuyện gì, cậu ấy vén tóc nhìn sang: “Giúp tớ trèo ra ngoài.”

Lúc cậu ấy vén tóc, ánh nắng chiếu lên mặt nửa sáng nửa tối.

Tôi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn giúp cậu ấy trèo ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật với nhau.

Tôi trèo theo ra, dường như cậu ấy không muốn đi cùng tôi lắm, dọc đường luôn đi đằng trước trên lối mòn ruộng lúa mì. Giữa ruộng lúa có một con đường bùn bị ánh nắng phơi khô, tôi theo sau cậu ấy.

Cậu ấy ngâm nga hát, bóng lưng bị kéo dài ra phía sau, vài lần tôi định đi lên trước, hỏi xem rốt cuộc cậu ấy có ý gì.

Bạn cùng phòng mắng tôi là thằng ngốc, nhưng tôi không cho là vậy. Nếu là một bạn nữ khác, có lẽ tôi thật sự sẽ thấy mình bị người ta câu dẫn khiến cho đầu óc mụ mị ngu đần. Nhưng cậu ấy thì khác, trên mặt viết lên dòng chữ ‘người lạ chớ đến gần’, nhưng trong lòng lại là một đống hỗn độn.

Cậu ấy nép dưới bóng cây, lúc tôi đi lên bất ngờ nổi lên một trận gió, gió thổi những bông lúa đong đưa. Dựa lưng vào tàng cây, cách cậu ấy gần thêm chút tôi mới nghe ra bài cậu ấy đang khẽ ngâm nga là bài “Thất lý hương”.

Gió thổi, thổi bay lá cây trên đầu, triền miên bay đi khắp ruộng lúa, từng rặng rì rào như sóng nước dập dềnh.

Tôi đeo tai nghe, lời ca bài “Thất lý hương” quẩn quanh bên tai, nhắm mắt lại như được trở về mùa hè năm ấy, ve gọi, gió lay đồng lúa chín, tôi hỏi cậu ấy: “Ở bên nhau nhé?”

Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, nhìn một lúc thật lâu, sau đó mỉm cười, hình ảnh ấy ngoài trong ảnh ra còn xuất hiện trong tâm trí, khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, dù cậu ấy trả lời hay không, cũng đều không còn quan trọng.

Trí nhớ của tôi không tốt, chỉ có mùa hè năm ấy là không thể quên.

Gió thổi mái tóc của cậu ấy, tóc vờn cả trên khóe môi cậu. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi cười, tôi đứng phía đối diện, đồng lúa yên lặng gió lay.

Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có thích tớ không?”

Cậu ấy cười nói: “Về thôi.”

Tôi không nói gì, gật đầu đi về hướng trường học. Nếu nói không buồn thì là nói dối. Cậu ấy cũng lặng thinh đi phía sau, đến lúc chúng tôi đi song song cũng không nghe thấy tiếng cậu ấy khẽ ngâm nga hát nữa. Khoảnh khắc leo tường về trường, tôi ngồi ở đầu tường, ngoảnh đầu nhìn lại đồng lúa đằng sau, gió thổi làm lúa đong đưa mãnh liệt, tóc cậu ấy cũng bị gió thổi hỗn loạn, tôi khom người vươn tay xuống, cậu ấy ngẩng đầu nhìn rồi nắm lấy tay tôi. Sau khi nhảy xuống tôi đỡ cậu ấy, sau đó đi đằng trước, tâm trí rối bời, ánh mặt trời như muốn thiêu đốt tôi tan vào không khí.

Cậu ấy ở phía sau gọi tôi: “Trương Tây Tây.”

Tôi quay người. Chúng tôi mặt đối mặt, tôi thấy rõ ràng khóe miệng cậu ấy hơi run. Cậu ấy không nói gì, hoặc do nói quá nhỏ nên tôi nghe không rõ, đến lúc tôi quay lại chỉ thấy khẩu hình miệng cậu ấy như hình chữ “O”.

Tôi hỏi: “Cậu nói gì?”

Cậu ấy không trả lời tôi, chỉ đứng đó nhìn tôi mỉm cười.

Sau ngày hôm đó, cậu ấy lại quay về khuôn mặt lạnh tanh. Tôi lén nhìn cậu ấy, mỗi lần ánh mắt giao nhau, tôi những tưởng rằng mặt mình sẽ không còn tê rần như trước, đã có thể nhìn khuôn mặt lãnh đạm của cậu ấy nở một nụ cười thật tươi, nhưng hai bên má vẫn cứ nóng bừng.

Tôi thấy mình rất thấp kém, cảm giác tồn tại vô cùng nhỏ, thấp trước mặt cậu ấy, kém trong toàn lớp học.

Cậu ấy rất mạnh, bất kể là trước mặt tôi hay trước lớp.

Có một khoảng thời gian cậu ấy rất thích bài Tình yêu của chúng ta của nhóm F.I.R. Tôi nghĩ cậu ấy không hợp với bài hát này, rõ ràng cậu ấy cười lên xinh đẹp đến thế, vậy nên tôi cho cậu ấy nghe thử bài Nụ cười của cậu (Na Anh).

Tính tình của cậu ấy rất lập dị, chí ít là ở độ tuổi đó.

Mùa hè kỉ niệm ngày thành lập trường, nói thật ngôi trường ở huyện lẻ này không có khái niệm này, nhưng sẽ có lãnh đạo tỉnh tới khảo sát trường, đại loại là hỏi học có nặng không, được ngoại khóa đầy đủ không, giáo viên âm nhạc thể dục có đổi giờ cho các giáo viên dạy môn khác hay không. Chủ nhiệm lớp đã dặn dò rất kĩ, nếu có người hỏi mấy vấn đề này thì phải trả lời ra sao. Nói cậu ấy lập dị cũng có lý do cả, cậu ấy là học sinh duy nhất trong trường dám đứng lên nói thẳng thừng. Thầy cô cũng nhận ra cậu ấy rất kì lạ! Các giáo viên ngày sầu đêm lo, rất sợ mấy ngày này học sinh nghịch ngợm phá phách nào buột miệng, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới chính học trò cưng lại phản bội mình!

Lãnh đạo nghe xong câu trả lời của cậu ấy có tức giận hay không thì tôi không biết, nhưng tin tức hai ngày sau tổ chức kỉ niệm ngày thành lập trường lập tức được truyền ra. Hôm ấy lúc bước chân vào lớp, cả lớp đều nhìn cậu ấy. Cậu ấy vờ như không thấy, tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ cười với tôi, hoặc giả như gật đầu, nhưng không.

Lúc chủ nhiệm lớp bước vào sắc mặt rất khó coi, trầm giọng thông báo thời gian tổ chức lễ kỉ niệm, cũng trong mấy phút đồng hồ này, tôi nghe thấy tiếng hò reo đập bàn của tất cả các lớp. Thầy chủ nhiệm gọi cậu ấy đứng lên, hỏi cậu ấy có ý tưởng gì. Cả lớp lau mồ hôi thay cậu ấy, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng không phải lo thầy giáo sẽ làm khó cậu ấy, mà lo câu trả lời của cậu ấy. Tôi biết cậu ấy lập dị, lập dị đến mức người ta không đoán ra.

Cậu ấy đứng lên, nói: “Giờ nghỉ trưa em sẽ thống kê các tiết mục của các bạn muốn tham gia biểu diễn, tranh thủ lần kỉ niệm thành lập trường này mang vinh quang về cho lớp.”

Sắc mặt thầy chủ nhiệm dịu đi, cuối cùng không nói thêm gì đi mất. Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, nụ cười duy nhất trong ngày của cậu ấy, là dành cho tôi. Lần này mặt tôi không còn nóng nữa.

Huyện này nhỏ, không có sân khấu lớn, ngày kỉ niệm tổ chức ngoài sân tập, dựng sân khấu, lắp đặt dàn âm thanh, ánh mặt trời trên đỉnh đầu, bên dưới là đông đảo học sinh ngồi xem, nhưng tất cả đều không giống như trong dự đoán. Các thầy cô hầu hết đều ở trong văn phòng tránh nắng không thèm quan tâm, rất nhiều học sinh leo tường trốn ra ngoài chơi net, một số quay về kí túc xá ngủ, tôi còn từng cho rằng tiếng hò reo đập bàn ngày đó là dành cho cậu ấy.

Ngày kỉ niệm có tiểu phẩm, tấu nói, mặc kệ bên dưới thế nào bên trên vẫn biểu diễn như thường, không nơi đâu không hiện lên dáng vẻ mỏi mệt.

Cậu ấy đăng kí một tiết mục hát, lúc lên sân khấu biểu cảm rất hờ hững. Trước đây tôi luôn hoài nghi tại sao mình lại bị cậu ấy hấp dẫn, nhưng khoảnh khắc này tôi chợt hiểu ra, cậu ấy là một người lập dị, làm dậy lên tính tò mò của tôi, là cậu ấy cũng được, là thế giới lớn ngoài huyện nhỏ cũng được, những năm tháng cấp ba tuyệt vời, là cậu ấy vẽ nên tuổi trẻ của tôi.

Cậu ấy mặc chiếc váy màu đỏ thẫm đứng trên sân khấu, tôi đoán cậu ấy sẽ hát Thất lý hương hay Tình yêu của chúng ta, nhưng khi khúc nhạc dạo vang lên, tôi không kiềm được lao lên hàng trên cùng. Tôi ngước lên nhìn cậu ấy, cậu ấy đứng trên sân khấu nhìn tôi cười. Ngày kỉ niệm thành lập trường hôm đó, cậu ấy hát bài Nụ cười của cậu.

Bên dưới người thì ngủ gật, người thì đánh bài, âm thanh rất hỗn độn, trên đài chỉ có một người đang hát, dưới đài chỉ có một người đang nghe.

Hát xong cậu ấy không lui xuống ngay mà cầm mic, khóe miệng hơi động đậy, nhưng không phát ra âm thanh. Ánh nắng gay gắt khiến tôi nheo mắt lại, chỉ thấy khẩu hình miệng của cậu ấy tạo thành hình chữ “O”.

Hôm ấy chúng tôi trốn tiết tự học buổi tối trèo tường ra phía sau đồng lúa mì, ban ngày tiếng ve kêu, đến tối biến thành tiếng ếch, ban ngày nóng nực, đến tối biến thành gió mát đêm hè. Gió mùa hạ có mùi có vị, là hương của lúa.

Cậu ấy ngâm nga hát, đi đến gần một chút, thì ra là bài Hương lúa. Từ Thất lý hương đến Hương lúa, thời gian phát hành cách nhau bốn năm, mùa hè năm ấy tôi lại được nghe cậu ấy hát rất nhiều lần.

Cậu ấy hát: “Đừng dễ dàng từ bỏ như vậy chứ, giống như tớ từng nói đó, không theo đuổi được ước mơ này, thì hãy đổi một ước mơ khác, hãy vì cuộc sống của mình làm cho nó ngày một khoe sắc hơn, trước tiên hãy tô màu mà bạn thích lên tình yêu nhé.”

Hát xong cậu ấy nhìn tôi. Mặt tôi hơi nóng, dường như đến ếch cũng đang cười nhạo sự bối rối của tôi.

Tôi chầm chậm hát câu tiếp theo: “Cười lên nào.”

Cậu ấy nhìn tôi chăm chú một lúc rồi cong mắt cười thật tươi. Cậu ấy có má lúm đồng tiền, còn có nốt ruồi nho nhỏ bên khóe miệng.

Lúc gió ngừng thổi cũng là khi cậu ấy ngồi xuống nền đất, tâm sự: “Năm tớ cấp hai mẹ tớ bị tai nạn tạ thế rồi.”

Tôi gật đầu: “Tớ biết.”

Tôi biết thật. Từ lúc bắt đầu để ý cậu ấy tôi đã biết rồi, trong hồ sơ cậu ấy ghi gia đình đơn thân, cột mẹ điền là đã chết. Nhìn đi, cậu ấy đúng là một cô gái lập dị. Tôi thấy cái từ “đã chết” này rất vô cảm, nhất là dùng để chỉ việc người thân qua đời.

Giờ thì tôi hiểu rồi, tạ thế và đã chết ý nghĩa không giống nhau. Tạ thế gửi gắm nhân duyên, còn đã chết tức là duyên cũng hết.

Cậu ấy còn nói: “Vậy nên, tớ phải đi.”

“Đi? Đi đâu?” Tôi cố giữ bình tĩnh, kiềm chế giọng nói, kiềm chế cảm xúc, để bản thân dưới đêm hè không quá mức mạo phạm.

Cậu ấy giương cằm lên, cười nói: “Chuyển đến trường khác.”

“Không đi được không cậu?” Thanh âm của tôi rất thấp, nhưng tôi thật tâm hy vọng cậu ấy sẽ đáp lại tôi như câu trả lời của Trương Bách Chi dành cho Châu Tinh Trì.

Cậu ấy hơi cúi đầu: “Sách nói nhân sinh có đủ loại màu sắc, sao lại như thế nhỉ? Ngũ vị tạp bình mới là chân thật.”

Nói rồi cậu ấy ngẩng đầu: “Chua ngọt đắng cay mặn, nghe không tồi đúng không. Thật ra cuộc sống cũng giống như nấu cơm vậy, đắng có thể thêm ngọt điều hòa, chua có thể dùng mặn cay kết hợp. Nhưng ngũ vị tạp bình không do chúng ta nắm giữ, tớ đã cố gắng lắm rồi.”

Tôi gật đầu, tôi biết, cậu ấy vì lý do gia đình.

Cuộc sống này sẽ không vì cậu ấy mặc một bộ váy màu đỏ mà thương xót cho cậu ấy thêm màu sắc khác. Bẩm sinh lãnh đạm lại ép bản thân ăn vận đồ đỏ rêu rao khắp nơi. Lúc ấy tôi cho rằng cậu ấy thấy ấm ức, mãi sau này tôi mới hiểu, nội tâm của cậu ấy như một hạt giống, những năm tháng ấy nảy mầm sinh trưởng, khát vọng một ngày có thể phá tan vòng xiềng xích.

Cuối cùng tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có thích tớ không?”

Cậu ấy nhìn tôi cười: “Cười lên nào.”

Tôi kéo căng khóe môi, lúc đó cá rằng nhìn tôi khó coi chết đi được.

Tôi không hỏi cậu ấy khi nào rời đi, nhưng mỗi ngày đều đặn vẫn lén dõi theo cậu ấy. Giờ nghỉ trưa, ánh mặt trời như thiêu như đốt, cả lớp đều yên giấc ngủ, cậu ấy một mình đi ra khỏi lớp học. Tôi đi theo cậu ấy đến sân tập, thấy cậu ấy hướng về phía mặt trời, bàn tay che nắng trên đỉnh đầu, nhắm mắt như đang hưởng thụ ánh mặt trời.

Cậu ấy ngoảnh mặt nhìn tôi, tôi đứng đón nắng, ánh nắng chiếu rọi làm tôi không ngừng chảy nước mắt, bất đắc dĩ nheo mắt nghe cậu ấy nói: “Tớ không học thể dục nữa, đĩa nhạc vẫn ở trong máy nghe nhạc của cô dạy Tiếng Anh, ngày mai tớ không tới lớp nữa, chiều mai tớ phải đi rồi, đây là lần cuối cùng tớ cười với cậu.” Nói xong cậu ấy nở một nụ cười tươi.

Tôi thấy ánh nắng đã không còn gay gắt như trước nữa, chậm rãi mở to mắt, nhìn cậu ấy, nhìn cho thật kĩ.

Buổi chiều học xong tiết thể dục, về lớp đã thấy chỗ ngồi của cậu ấy trống không, chồng sách vở trên bàn cũng không thấy đâu nữa. Tôi đứng trên hành lang thấy cậu ấy ôm cặp ra khỏi trường, sau đó ngồi ở trạm xe bus trước cổng trường.Tôi muốn đi tiễn cậu ấy, vì vậy chạy thật nhanh xuống tầng.

Bảo vệ hỏi tôi ra ngoài làm gì, tôi nhìn cậu ấy vẫn đang ngồi dưới bóng cây, nói: “Tiễn người.”

May mà tôi vẫn được cho vài phút ngắn ngủi. Cậu ấy thấy tôi liền dịch sang bên cạnh, tôi ngồi cạnh cậu ấy, nhất thời không biết nên nói gì.

Ánh nắng chiếu lên lá, lá không có trật tự, bóng của lá cũng không có trật tự.

Giữa những chiếc lá còn có khe hở, tôi đờ đẫn nhìn những giọt nắng xuyên thấu qua từng khe hở rơi xuống mặt đất.

Hình như cậu ấy cũng có hứng thú với chuyện này, đếm từng tia nắng lấm tấm chiếu lên bóng râm.

Xe tới, cậu ấy đứng lên, cười với tôi một cái, nói: “Tớ phải đi rồi.”

Tôi không nói gì, cậu ấy vẫy tay chào, lúc cậu ấy xoay người tôi ở phía sau nói: “Bóng râm cũng có thể tồn tại cùng lúc với ánh mặt trời.”

Cậu ấy quay đầu lại mỉm cười, kéo chiếc áo đỏ sẫm đang mặc.

Trong bóng râm có ánh mặt trời, tôi phủ định suy nghĩ trước kia, lãnh đạm cũng có thể chói mắt như thường.

Cậu ấy ngồi trên xe, hàng ghế thứ hai đếm ngược lên gần cửa sổ. Lúc xe chạy hình như cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó, vẫn là khẩu hình như chữ “O” kia.

“Cậu nói gì?” Tôi hỏi.

Tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Thích… thích cậu…”

Thích.

Xe lăn bánh, tiếng ve ngày một râm ran, ánh nắng cũng ngày càng gay gắt, khói xe ô tô để lại làm tôi buồn nôn.

Tiếng chuông vào học reo vang, tôi quay lại lớp học, nhưng vẫn đờ đẫn nhìn cổng trường cả tiết, đến khi tan trường lại lên chỗ ngồi của cậu ấy, hy vọng sẽ thấy đồ gì cậu ấy để lại, có thể là thư gửi tôi, cũng có thể là một món quà.

Có trời mới biết tôi muốn tìm thấy một món đồ nào đó của cậu ấy để quên đến nhường nào, thứ nào có thể khiến cậu ấy quay lại tìm nó. Nhưng không có thư, không có quà, cũng không có đồ gì cậu ấy để quên.

Tiết thể dục tôi không xuống sân mà trốn trên lớp, ánh mắt lơ đãng liếc qua chiếc radio bên trái bục giảng. Tôi đi tới cắm điện, bật công tắc lên, trong radio truyền ra giọng ca của F.I.R.

Lúc ấn nút trong radio truyền tới khúc nhạc dạo Nụ cười của cậu. Trong phần bình luận bài hát trên NetEase mọi người bàn tán rất sôi nổi, nói đoạn nhạc dạo này nghe giống khúc nhạc của bộ tộc ăn thịt người. Lúc ấy trí tưởng tượng của tôi không phong phú như vậy, nhưng cảm giác như có một bà phủ thủy lẩm nhẩm câu thần chú bên tai, khiến tôi làm ra những hành động điên rồ.

Tôi ấn vào nút tạm dừng, lấy đĩa nhạc trong radio ra, sau đó chạy thẳng ra ngoài. Từ cầu thang đến sân tập, từ sân tập đến tường vây, trèo qua tường vây đến đồng lúa mì.

Tôi như đuổi theo ánh nắng, ánh nắng thoáng chốc biến thành chiếc xe bus đưa cậu ấy đi, thoáng chốc lại biến thành chú ve hôm qua rơi trên vai cậu.

Tôi chạy dưới ánh mặt trời trước khi hoàng hôn đuổi tới đồng lúa chín, khom người thở hồng hộc, nhìn bùn đất đã khô bên hàng cây thông.

Tôi ngồi chỗ cậu ấy ngồi tối hôm qua, ánh nắng dịu êm không nề nóng bức, bắt đầu thổi qua mang theo mùi thơm của gió.

Tôi nhìn mặt trời dần xuống núi, xe bus lăn bánh, ve trên vai bay đi, mùa hè năm nay cũng sắp qua rồi.

Tôi viết một bức thư, không phải gửi cho cậu ấy, mà trực tiếp gửi lên phòng giáo dục thành phố.

Ba ngày sau trường thông báo tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường một lần nữa. Lần này trường đã dọn căn tin, dựng sân khấu, poster treo đầy sân, sân khấu hoành tráng, âm thanh của micro không có tạp âm, đỉnh đầu cũng không có ánh mặt trời gay gắt. Toàn bộ giáo viên và học sinh không tốn sức biểu diễn trên sân khấu. Tôi đăng kí một tiết mục hát, bài Nụ cười của cậu.

Lần này dưới sân khấu không có người nào ngủ gật, không có ai nói chuyện ồn ào, cũng như không có ánh mặt trời, không có tiếng ve kêu, không có cô gái chỉ mặc đồ màu đỏ sẫm.

Tôi biết, mùa hạ ngây ngô đã qua rồi.

Đêm đó sau khi lễ kỉ niệm kết thúc, tôi pha một bát mì, có lẽ ngâm nước lâu quá nên ăn thấy vị hơi lạ, tôi cho hết đủ các loại gia vị vào. Lúc ăn mới phát hiện cậu ấy lừa tôi.

‘Tớ đã nắm giữ đủ loại gia vị, nhưng tại sao ăn vào vẫn chỉ là một vị đắng chát’.

Có rất nhiều chuyện mãi về sau tôi mới hiểu, ví như tối hôm cậu ấy rời đi.

Tôi cứ ngỡ mình đuổi theo ánh nắng, nhưng thật ra là ánh nắng đã dẫn dắt mình.

Tôi cứ ngỡ người tiễn cậu ấy một đoạn đường là tôi, nhưng người đẩy cậu ấy ra xa, lại cũng là tôi.

Gió thơm mùi lúa, lâu lắm rồi tôi chưa được cảm nhận lại thêm một lần.

Leave a comment